Hết
thảy các pháp xác thực là bất sanh, bất diệt. Ví như đóa hoa này, quý vị chăm
bẵm nó, nó sanh trưởng, nở một khoảng thời gian rồi héo tàn. Chúng ta thấy đóa
hoa ấy đích xác là có sanh diệt, tức sanh, trụ, dị, diệt. Trong mắt các khoa
học gia, đóa hoa ấy bất sanh bất diệt, vì sao? Các nhà khoa học chẳng thấy đóa
hoa ấy, mà thấy gì? Thấy các nguyên tử, điện tử, bất quá chúng từ chỗ này chạy
sang chỗ kia. Các khoa học gia thấy các nguyên tử, điện tử ấy có tụ, có tán, có
diệt hay không? Chẳng có diệt!
Nếu mỗi người trong giảng đường của chúng
ta là một hạt nguyên tử, nay chúng tôi đang giảng kinh, mọi người tụ họp tại
đây, đó là một pháp hội. Giảng xong, mọi người giải tán. Chẳng có sanh diệt,
bất sanh, bất diệt. Có duyên bèn tụ lại, vô duyên bèn tản mác. Các khoa học gia
thấy các pháp chẳng có sanh diệt. Các khoa học gia gần đây mới phát hiện quan
niệm này, nên nói “vật chất chẳng diệt”. Thích Ca Mâu Ni Phật đã nêu ra sự phát
hiện này từ hơn ba ngàn năm trước, hết thảy các pháp bất sanh, bất diệt. Có
chết hay không? Chẳng có chết! Chết rồi, mỗi phân tử trong nhục thể này đều tồn
tại, chỉ bất quá là tản mác. Thân thể trong hiện thời là do nhiều nguyên tử và
điện tử như vậy tụ tập thành một hình trạng. Hết thảy vạn vật thảy đều là đạo
lý này, duyên tụ hay duyên tán. Hễ tụ bèn thành hình, hễ tán ắt tiêu mất. Trong
ấy, thật sự chẳng tìm thấy có sanh diệt, hy vọng chư vị hãy chú tâm hiểu điều
này. Quý vị có thể hiểu đạo lý này, mới hiểu kinh Pháp Hoa đã nói: “Thế pháp
trụ pháp vị, thế gian tướng bất hoại” (pháp thế gian trụ đúng nơi vị trí của
nó, tướng thế gian chẳng hư hoại), hai câu ấy là cảnh giới gì? Trong kinh, mọi
người thường đọc thấy Vô Sanh Pháp Nhẫn, hai câu ấy đã nói rõ: Hết thảy các
pháp vốn bất sanh, há có diệt? Phật và đại Bồ Tát thấy chân tướng của hết thảy
vạn pháp. Hết thảy vạn pháp bất sanh, bất diệt; nếu quý vị thấy là sanh diệt,
tức là quý vị đã thấy sai mất rồi!
Tế bào, nguyên tử, và điện tử tụ hay tán
trong thân thể chúng ta là tụ tán mỗi ngày, chẳng phải là đến khi chết mới phân
tán. Các tế bào nơi thân thể chúng ta cứ đúng chu kỳ bảy năm sẽ chẳng còn một
tế bào cũ nào, toàn là mới toanh, nhưng chúng chẳng phải thay đổi cùng một lúc,
mà là thay thế hằng ngày, thay đổi trong từng sát-na. Nói như vậy thì càng thay
đổi càng tốt hơn mới đúng chớ! Giống như cỗ máy bị hư, tìm linh kiện khác thay
vào, nhất định là thay bằng linh kiện tốt, nói chung sẽ chẳng làm hư máy. Vì
thế, người biết thay đổi, sẽ là càng thay đổi càng trẻ trung, càng thay đổi
càng tốt đẹp hơn. Chẳng biết thay đổi, sẽ càng thay đổi càng bệnh nhiều hơn,
càng thay đổi càng già nua hơn. Kẻ ấy chẳng biết cách thay đổi, chẳng biết chọn
lựa linh kiện mới, chuyên môn tìm linh kiện cũ, tìm đồ bỏ đi của người khác,
dùng những thứ ấy, rất khổ não! Tôi bảo các đồng tu: Chư vị dùng giác tâm,
chánh tâm, thanh tịnh tâm để thay đổi, càng thay đổi, càng tốt đẹp hơn. Chư vị
hằng ngày dùng phiền não, phân biệt, chấp trước [để thay đổi], vậy là càng thay
đổi càng tệ hại! Sự trang nghiêm nơi thân thể và tướng mạo của chư vị đều do
chính mình nắm quyền thao túng, tùy thuộc quý vị thay đổi theo cách nào! Người
thật sự tu hành, thời gian càng lâu, xác thực sẽ hiển lộ hoàn toàn khác hẳn kẻ
bình phàm, tôi nói cách này cho mọi người dễ hiểu, tức là người ta biết cách
chọn lựa thay cũ, đổi mới tế bào, chọn cái tốt đẹp thay cho cái cũ kỹ.