Hôm rồi bố của một đồng nghiệp qua đời, dẫn đến một bữa trưa
toàn nói chuyện tuổi già, bệnh tật và chết chóc, chuyện mỗi năm già đi là lại
thấy tiếc bao dự định chưa làm được, là những mơ ước bỏ dở vì không còn thời
gian hoặc kg còn trẻ để bắt đầu; là cơ thể mỗi năm thêm xập xệ, là bệnh tật bắt
đầu rình rập ...
Mình có thấy thế không?
Quả thực không biết trả lời như thế nào. Mỗi thời điểm đều đẹp
đẽ và thú vị. Nhìn lại những tháng năm đã qua, những việc mình đã làm (cả
"lỗi lầm", "thất bại") và những việc chưa làm, đều hoàn hảo,
đều ý nghĩa. Đồng thời, sự già đi cũng hoàn hảo, cứ như thể mỗi tuổi lại thêm
vào gia tài cuộc sống của mình một viên ngọc vô giá vậy.
Thấy mình trầm ngâm, một bạn đùa: cậu đã già đâu mà có vẻ
suy tư thế! Mình bật cười kể những điều đang lan man trong đầu, rằng càng ngày
mình càng cảm thấy gần trời hơn và xa đất hơn nên nhìn mọi thứ đơn giản hơn nhiều
lần so với khi còn ít tuổi. Đối tượng mình quan tâm nhất bây giờ là bản thân,
là làm sao để tâm mình trở nên nhu hòa - điều mà tuổi trẻ khó làm được, khi còn
đầy ước/tham vọng. Nhìn ở góc độ đó, dường như tuổi già là một ân huệ - ít ra
mình thấy thế - năng lượng đã giảm đi và tham vọng dường như hết sạch. Chỉ còn
lại những ước nguyện thiết tha, tuy không cháy rừng rực như lửa, nhưng mạnh mẽ
và bền bỉ như dòng nước vượt mọi nẻo đường, mọi chướng ngại để hòa cùng với Biển.
Chợt nhìn quả chuối đang cầm trên tay, mình tự hỏi, không hiểu
khi mình thật sự "chín", bên ngoài cũng trở nên lốm đốm đen như quả
chuối trứng cuốc này, tâm hồn mình có mềm dịu và ngọt ngào được như bạn ý
không?
Xem ra mơ ước tuổi già của mình thật đơn giản: làm sao
"ngon" bằng được như bạn chuối :P ./.
(ảnh từ internet)
Geen opmerkingen:
Een reactie posten