maandag 7 november 2011

MỘT CHIỀU THAM QUAN VĂN PHÒNG NGHỊ VIỆN


Đây là bài viết của con gái, kể chuyện về một buổi chiều đi cùng thầy giáo các bạn. Tuy bài viết của con còn mắc nhiều lỗi chính tả, nhưng tớ vẫn thấy rất tuyệt, và tớ đã được một trận cười sảng khoái ! (Con gái nói câu chuyện không đúng hoàn toàn sự thật, mà con tưởng tượng ra và thay đổi nhiều tình tiết cho vui, vì nếu đúng như thật thì "chán chết", hihi ...)

Con gái ơi, con có lối kể chuyện rất hóm hỉnh và ngộ nghĩnh, tiếp tục viết đi con nhé ! xxx

______________

Hôm qua tôi và các bạn đã được thầy giáo dẫn đến Văn phòng Nghị viện. Lúc chúng tôi bước vào sân, chúng tôi nhìn thấy một vòi phun nước bằng vàng (thật hay không thì không biết). Tất cả các bạn thì thầm là cũng muốn có một cái như thế chong vườn. Tôi nhìn quang, xung quang cái sân có ba bức tường. Mỗi cái tường có một cái kiến trúc khác nhau.Thầy kể là mỗi bức tường gio một kiến trúc sư thiết kế. Một bức tường thì chỉ có cửa sổ bành kính, tường kia thì có cả cánh cửa. Thầy giẫn chúng tôi vào một ngôi nhà to và đẹp. Trông như một lâu đài. Ở đó đã có một ông đứng trờ. Ông ấy giới thiệu tên và bảo ông ấy là người hướng giẫn chúng tôi hôm nay . Tôi nhìn ông ấy từ đầu đến chân. Trông thì không có vẻ lịch sự cho lắm. Tôi cam đoan là ông quên chưa cạo râu. Có thể ông ấy là một tên mafia và đã được gia lệnh để giết chúng tôi. Tôi nhìn thầy, nhưng thầy không hề nghĩ gì và đi theo người hướng giẫn. Ông giẫn chúng tôi vào một căn phòng rất chi là nóng, khoảng 40 độ, tôi nghĩ vậy. Chúng tôi phải ngồi xuống những chiếc ghế màu xang lá cây đậm. Sao đó ông bắt đầu kể về tất cả vua của HL. Ông kể chán đến nỗi tôi phải ngủ gật trên ghế. Thật may cho tôi, một bạn đã thấy tôi ngủ và thức tôi kịp thời. Nếu thầy mà thấy chắc tôi sẽ phải ngồi đây đến tối, trong cái lò nướng này. Người hướng giẫn giẫn chúng tôi lên một cái cầu thang quay mòng mòng và bé nữa chứ. Tôi nghĩ nó dài khoảng 50km mặc dù tòa nhà chỉ có 6 tầng. Sao một hồi quay như con quay, tôi bước vào một căn phòng hôi hám có mùi mốc meo, nhưng tôi không quan tâm lắm vì tôi đang phải cố gắng để không nôn lên tên mafia, bởi vì chính ông ấy đang bốc mùi rồi làm bụng của tôi không vui cho lắm. Chúng tôi bước vào một can phòng khổng lồ, nơi nữ hoàng đọc bản kế hoạch hàng năm cho giân chúng nghe (trên TV). Đúng một tic tắc trước khi tôi được thưởng thức thì tên mafia lại lôi cái chuyện của ông ấy ra tra tấn tôi. Tôi có cảm giác là đúng lúc ông ấy kể xong câu chuyện thì tôi sinh nhật 99 tuổi. Không  thể nào hiểu nổi là lại có bạn thic câu chuyện phát chán đấy và lấy energie quý báo quả mình ra để hỏi ông về những gì ông ấy đã kể. Thật là không thông minh. Tên mafia quay ra cái cầu thang làm tôi phát buồn nôn và thông báo là chúng tôi sẽ ra văn phòng nghị viện, nơi mà tôi đã muốn đi từ khi tôi biết nó là cái gì. Ông giẫn chúng tôi đến một tòa nhà khác, hiện đại hơn cái kia nhiều. Chúng tôi bị kiểm cha như trên sân bay, chắc người ta nghĩ là bọn trẻ con mang dao vào để giết thủ tướng. Sao đó, chúng tôi bước lên một cái cầu thang máy rất chi là dài. Rất lâu sao, chúng tôi đi qua một cánh cửa to và lại một cánh cửa nữa. Và thế là, lúc tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi đã đặt chân vào phòng Nghị viện. Tôi ngửi mùi bàn ghế mới tinh, tôi còn được ngồi lên chiếc ghế màu xang nước biển. Một căn phòng đẹp kinh khủng khiếp. Ngay lúc đấy, người hướng dẫn kể một câu chuyện dài hơn những cái kia nhiều, nhưng lần này tôi nghe chăm chú, không bỏ sót một chữ nào. Căn phòng này rất quan chọng đối với tôi. Bởi vì nếu không có phòng này, tôi đã không có một ngày vui như hôm nay.

Hết

Geen opmerkingen:

Een reactie posten