dinsdag 12 oktober 2010

MẸ ƠI, MẸ NGỦ CÓ NGON KHÔNG … ?

Con gái ơi, thế là con thực sự lớn hơn rồi, đã biết hỏi “mẹ ngủ có ngon không” … một câu hỏi đơn giản mà hàm chứa nhiều điều … có cả tình thương và sự quan tâm của con dành cho mẹ …

Sáng nào cũng thế, vịêc đầu tiên khi con dậy sẽ là ra bếp chào mẹ và để mẹ ôm một cái. Cái ôm “ngắn gọn” mà “đủ ý”. Tuy mẹ thích mình “ôm nhau” hơn, nhưng mỗi lần nhìn thấy con vẫn còn co ro vì vừa chui ra khỏi chăn, cái ôm của mẹ lại xiết chặt vì muốn truyền cho con ít hơi ấm.

Sớm nay mẹ nghe đồng hồ phòng con rung chuông từ 6h, tự nhiên mẹ tủm tỉm cười khi hình dung ra con với tay tắt đồng hồ đi và … ngáy tiếp … con vẫn thế mà, vẫn không thể mở được mắt vào mỗi sáng vì thói quen thức khuya đọc truyện … sáng sáng mẹ gọi vẫn còn khó khăn … Sáng nay thì khác, mẹ gọi con dậy sớm hơn thường lệ, vì hai mẹ con tối qua bàn nhau sáng nay sẽ rán bánh crếp (pan-cake) … và con nghe thấy hai từ  “đánh bột” là bật dậy ngay … bữa bánh crếp táo sáng nay cùng với một cốc sữa đậu nành nóng hổi, thật là ngon lành, con nhỉ. Mẹ con mình, chẳng hiểu từ khi nào, đã có thói quen cùng ăn sáng, rỉ rả nói chuỵên … như một sự khởi đầu ấm áp cho mỗi ngày.

Mẹ thấy con thân thiết quá, như một người bạn …

Een dochter is een meisje die tot een vriendin groeit … this is very true …

Geen opmerkingen:

Een reactie posten